Liệu có nên yêu một người khác biệt hoàn toàn với mình?


Linh đã trò chuyện với Liêu Hà Trinh và nhận ra một điều thú vị: những cặp đôi không nhất thiết phải giống nhau để hạnh phúc, nhưng chắc chắn cần có một điểm chung đủ lớn để gắn kết.


Từ một buổi hẹn hò "tình cờ nhưng có chủ đích" trên Tinder đến cuộc hôn nhân đầy sắc màu giữa hai cá tính đối lập, Trinh đã chia sẻ câu chuyện vừa hài hước, vừa sâu sắc về tình yêu. Trong đó có đủ sự lắng nghe và cả những lần tranh luận đầy kịch tính. Nhưng đến cuối cùng, điều gì mới là nền tảng giúp họ đi đường dài cùng nhau bất chấp những khác biệt ?


Nếu bạn từng băn khoăn về việc có nên yêu một người quá khác biệt với mình hay không, thì đây chính là câu chuyện dành cho bạn.

Xem đầy đủ tập 06


Câu hỏi số 11: Vậy chúng ta sẽ quay lại nói về chồng chúng ta một chút. Chị nghe nói hai bạn gặp nhau online qua một app nào đó phải không?

Dạ đúng rồi, là Tinder.

Câu hỏi số 12: Vậy ai là người quẹt phải trước hay làm thế nào mà câu chuyện bắt đầu?

Em nghĩ là anh ấy chuyên nghiệp hơn, nên chắc là anh ấy quẹt trước rồi dính em. Còn em thì được người khác chọn giúp. Một người chị giống chị Linh chọn giúp em. Các chị lớn thì hay có lời khuyên tốt. Ví dụ em nói: "Chị Linh ơi, em chọn ra toàn cà na không thôi. Mối tình thanh xuân của em 30 năm qua toàn là hết mình cho người khác. Chị chọn giúp em luôn được không?" Vì em muốn đổi đổi vía.


Chị Linh sẽ nói: "Để chị chọn cho, chị thấy trong mắt chị, bạn này ổn nè." Rồi chọn và tất nhiên là dính.

Câu hỏi số 13: Vậy sau đó mình đã check trước trên app, đi cà phê trước, hay làm như thế nào?

Em có chat trước, nhưng thấy chán lắm. Toàn những câu hỏi: "Em tên gì? Ở đâu? Đi cà phê không?" Mấy câu đó rất tốn thời gian. Nhưng ảnh nói: "Tối mai là sinh nhật của Khoa. Khoa chỉ có một mình ở thành phố này. Ngày mốt Khoa bay về Hà Lan rồi. Trinh có thể cùng đi ăn mừng sinh nhật được không?" Em thấy đó mới là vấn đề. Mà đúng là sinh nhật bạn thật. Em nghĩ, sinh nhật của mình mà không có ai tổ chức thì cũng buồn. Thôi là con người với nhau, thì gặp nhau để ăn uống cũng không mất gì. Không ngờ buổi gặp gỡ đó lại thay đổi vận mệnh của cả hai sau này.

Vậy trước khi đi sâu hơn, mình quay lại Tinder một tí nhé. Chị quen nhiều bạn trẻ đang sử dụng nhiều app hẹn hò khác nhau.

Chị không dùng app hẹn hò sao?

Chắc vì thời của chị chưa có những app đó.

Nếu có thì chị có dùng không? Chưa có chồng thì chắc chị sẽ dùng đúng không?

Ngày trước thì Linh có dùng. Linh đã đăng ký trên 2 app và cũng đã chat với nhau, nhưng không nhanh như bây giờ. Thời đó, phải login vào máy tính để xem ai đã nhắn tin cho mình rồi mới chat lại. Nó không "real-time" như bây giờ.

Vậy là có nhiều thời gian để dùng lý trí thì sao mà làm mấy chuyện đó được. Mình phải vô tri lên, biết đâu năng lượng vũ trụ gửi đến một người vô tri giống mình. 😀

Câu hỏi số 14: Chuyện mà chị định hỏi là Trinh gặp Khoa là người thứ mấy mà mình chat và đi cà phê? Vì có nhiều bạn bây giờ chán app hẹn hò do phải chat với quá nhiều người, mà câu hỏi thì sao chép qua lại. Không biết quy trình của Trinh như thế nào mà thành công tìm được một người chồng?

Em nghĩ là không có công thức, nhất là với app hẹn hò vì nó rất nguy hiểm. Mình đang đi tìm một môi trường mà tần số của mọi người đều rất cô đơn, lạc lõng. Họ nghĩ chỉ cần có ai đó bên cạnh là khỏa lấp được nỗi cô đơn. Chính vì nền tảng đó không vững chắc, nên dễ đạt được nhu cầu hẹn hò ngắn hạn, như vuốt ve, yêu thương, hôn hít. Nhưng để xây dựng nền tảng lâu dài thì thật ra đó không phải là nơi đúng để phát ra năng lượng.

Em không đưa ra lời khuyên là làm sao để tìm chồng qua app hẹn hò. Em chỉ nhận ra rằng nếu mình sử dụng app hoặc cách thức nào đó để tìm được người phù hợp, thì bản thân mình phải là người không cần những cuộc hẹn hò trước đã. Điều này nghe có vẻ rất mâu thuẫn, đúng không? Nhưng sự thật là khi em đến buổi hẹn hò với Khoa, anh ấy là người đầu tiên em quét, và là người cuối cùng.


Bởi vì em không tin tưởng vào việc hẹn hò với một người lạ. Em đã đủ những người bạn thú vị ở bên cạnh rồi. Nhưng bởi vì đó là một cơ hội mà người chị gợi ý cho em, em cũng tôn trọng sự lựa chọn đó. Em tin rằng định mệnh rất thú vị. Em cũng tin là mỗi chương trong cuộc đời, khi ai đó can thiệp vào, có nghĩa là nó đang có sự chuyển đổi về tư duy. Mình cứ thử chấp nhận trước rồi hãy phán xét sau. Sau khi em chấp nhận, em mới nhận ra đúng là chương đó có ý nghĩa. Hẹn hò với người lạ không phải lúc nào cũng xấu.

Câu hỏi số 15: Vào buổi gặp đó, em thấy phù hợp ngay với chồng hay phải trò chuyện một tí mới thấy ổn. Khi bước vào phòng thì mình cởi mở hay vẫn hơi sợ hãi, sau đó mới dần dần mở lòng với cảm xúc của mình?

Em không tìm chồng qua buổi trò chuyện đó, vì em chỉ đi ăn sinh nhật thôi. Em nghĩ mình đang gặp một người bạn cô đơn. Trong em có máu của người thích chữa lành. Máu của người dẫn chương trình trong em trỗi dậy. Em đến hẹn hò như kiểu công việc: "Dạ, anh thế nào rồi? Cuộc sống trước đây của anh ra sao? Mẹ anh bên kia ổn không?"


Tất nhiên là bạn đó sẽ bật đúng kênh, vì chắc chắn phải vừa thất tình mới đi kiếm bạn gái trong thành phố lạ.

Câu hỏi số 16: Anh ấy có nói thẳng luôn không?

Lúc bấy giờ em lật bài rồi. Em nói là tôi không có nhu cầu hẹn hò. Tôi có nhu cầu lắng nghe thôi. Tôi biết ông là người đang cô đơn đúng không? Vậy thì ông nói tôi nghe.


Thế là em dành hết nguyên một tiếng ngồi ăn để nghe và khai thác vì em là MC mà, đó là kỹ năng mà. Thế là bạn nói: "Bởi vậy anh buồn lắm, bồ cũ anh như vậy, như vậy". Em sẽ đáp: "Trời, tội nghiệp anh quá! Rồi sao nữa?" Câu chuyện cứ thế tiếp diễn, anh ấy bắt đầu kể. Anh ấy cảm giác: "Trời, có người thông hiểu mình, có người lắng nghe mình rồi, lại còn đặt câu hỏi hay quá, đúng nỗi đau của mình". Anh ấy kể tiếp chuyện kinh doanh như thế nào, nhà cửa ra sao, mẹ anh thế nào. Mình thấy tội nghiệp quá, hấp dẫn quá, kể tiếp đi!

Em đã nghĩ: "À, thì ra mọi linh hồn trên đời này đều thiếu một người lắng nghe. "Và nếu mình cho người ta cái chất liệu là sự lắng nghe thì người ta sẽ có cái cảm giác rằng: "Có phải đây là một phần của gia đình mình không?" Bởi vì mình thiếu điều này trong đời, mà người này lại có. Vì vậy anh ấy “bị lừa” rồi tưởng: "Mẹ ơi, con gặp một người con có thể trò chuyện thoải mái quá, chắc là con phải tiến tới người đó thôi." Gọi điện thoại cho mẹ liền: "Mẹ, mẹ đây là Trinh nè mẹ". Sau đó anh ấy mời em qua Hà Lan chơi. Vậy là em cũng qua chơi, gặp gỡ gia đình anh ấy luôn. Rồi em mới bỗng nhận ra: "À, mọi chuyến đi nó đều có ý nghĩa."

Thì ra khi mà chị mở cánh cửa lòng của chị ra trước, mình mới có cơ hội bước vào thì nó mới thành một câu chuyện. Không ai hợp ai cả. Đến bây giờ, em với Khoa là hai mảnh ghép hoàn toàn không hợp nhau. Một người nói chuyện về số trước đã, một người nói chuyện về cảm xúc và linh tính trực giác. Một người sẽ nghĩ trước về tương lai 10 năm, còn một người nói: "Thôi, bây giờ uống trà sữa là vui rồi, ngày mai không biết có sống dậy không." Một người muốn nhà cửa phải thật là sạch sẽ, chỉnh chu và không có một giọt nước bắn ở trên kính. Một người là em: "Được rồi, ở đâu thì vứt cái đấy, từ từ, mình cảm thấy có tâm trạng dọn dẹp thì mình sẽ làm cho nó gọn gàng sau. Mình vui là được rồi."


Hai người này sẽ cãi nhau liên tục về quan điểm sống, về cách kinh doanh, cách làm việc. Nhưng em nhận ra: "À, đâu phải người ta hợp nhau người ta mới cưới nhau." Đôi khi là mình chỉ cần tìm được một chỗ dựa và tìm được hệ giá trị mà mình cảm thấy được an ủi và lấp đầy nơi mà mình chông chênh nhất. Về sau thì nó sẽ ổn định.

Vậy bí quyết là mình phải lắng nghe trước để có sự kết nối. Thực ra, về sự kết nối đó thì có một lý thuyết nói rằng khi mình trò chuyện với ai đó mà mình để họ nói khoảng 80% thì họ sẽ cảm giác mình là người thú vị nhất trong phòng.

Đúng, em cảm giác nãy giờ chị Linh nói đâu có nhiều đâu, toàn là em nói thôi. Nhưng mà em cảm giác chị là người rất biết lắng nghe, chị đúng là một phần trong gia đình của em.

Đó là cảm xúc sẽ bắt đầu phát sinh mạnh mẽ khi bản thân mình nói chuyện nhiều đúng không? Nếu các bạn gặp người mà mình chat trên app lần đầu tiên, mình nên cố gắng lắng nghe. Đó là bước đầu tiên. Rồi sau đó, mình sẽ mở ra cảm xúc của mình. Bây giờ mình thấy người ta mở lòng thì mình cũng phải mở cùng với họ rồi mình sẽ trò chuyện thật lòng với họ. Đó là bí quyết.

Đó là bí quyết giao tiếp cơ bản thôi, chứ chưa phải là bí quyết tìm chồng. Bí quyết tìm chồng là nhiều chương sau đó nữa.

Trở lại việc hai người hoàn toàn khác nhau, chị cũng đã từng hẹn hò với những người rất khác. Linh là người có thể giống như Khoa, rất lý trí, rất quy trình, mọi thứ đều rất thẳng thắn. Linh cũng đã hẹn hò với những người sáng tạo, làm nghệ thuật. Sau một thời gian không phải là dài mà chỉ sau hai ba buổi trò chuyện thôi thì mình sẽ cảm thấy là "không, không thể rồi", đúng không?


Bởi vì đầu tiên là do nền tảng cuộc sống không giống nhau. Mình cần lên kế hoạch lâu dài, nhưng người kia thì cứ sống ngày qua ngày. Sau đó thì cảm thấy không còn điều gì để nói nữa. Giống như chồng Linh, cũng là người kinh doanh, nên mỗi ngày mình hay trò chuyện về Apple, hay về công việc gì đó. Đó là cuộc trò chuyện thông thường của Linh và chồng, cả hai đều rất thích nói về kinh doanh. Đó không phải là điều mình buộc phải nói, mà là điều cả hai đều yêu thích nên luôn có một điều gì đó để gắn kết.


Câu hỏi số 17: Vậy cho Linh hỏi, đối với Trinh, khi hai người có cuộc sống khác nhau thì mình không nhất thiết phải giống nhau đúng không? Vậy thì mình có những gì giống nhau để mình có thể dùng làm nền tảng cho một mối quan hệ?

Câu này hay quá. Điều giúp gắn kết lại khi mà các bạn không giống nhau gì về văn hóa, đất nước, năng lực, sự phán đoán và cả khẩu vị cũng khác. Em nghĩ đó là mục đích hướng tới hạnh phúc trong đời mỗi người - gia đình. Mẹ của Khoa là một trong những biểu tượng không thể nào có ai vượt qua được trong lòng Khoa. Bởi vì bà là một người phụ nữ dành cả đời của mình để lo cho con cháu.


Khoa có một nền tảng gia đình nửa đầu hạnh phúc, nửa sau thì thường thiếu vắng bóng của người cha. Do đó Khoa luôn có một sự thôi thúc là mình phải là một cái người cha tốt hơn cha của mình, dù cha của Khoa cũng tốt. Vì kinh doanh nên đôi khi cha của Khoa sẽ không ở nhà trong nhiều năm trời. Điều đó làm mẹ Khoa rất buồn. Và bà đã dùng thời gian "me-time" của mình để đánh đổi toàn bộ bằng Khoa và chăm sóc cho gia đình.

Hình ảnh của người mẹ khắc sâu trong lòng của Khoa là người rất đáng tôn kính. Nên khi Khoa đi tìm một người phụ nữ thì em tin là mọi người đàn ông đều đi tìm một người phụ nữ có thể lắng nghe và yêu thương mình như mẹ.


Bởi vì nhiều người có những quan điểm khác nhau, và mục đích của họ để kết hôn cũng khác nhau. Có nhiều người lấy việc kết hôn làm canh bạc để kinh doanh. Có nhiều người kết hôn để duy trì tập đoàn. Cũng có nhiều người kết hôn để họ thỏa mãn tình yêu nhất thời trong lạc thú và đam mê của mình. Có nhiều người kết hôn chỉ để có một đứa con rồi thôi. Nhưng mà có nhiều người kết hôn là để hoàn thành những mơ ước mà cả đời của họ hoặc là thế hệ trước không có được - một gia đình hạnh phúc.

May mắn là em cũng mong ước điều đó. Mặc dù gia đình em cũng hạnh phúc, nhưng em luôn biết được ước mơ sâu thẳm nhất của mình. Dù mình bán hàng, làm MC, một người nổi tiếng hay trở thành một người kinh doanh giỏi, chung quy cũng là để sống trọn cuộc đời này với gia đình của mình.


Bình yên được thưởng thức những bữa ăn, được đi chơi, được hiểu về cuộc sống nhiều hơn, được hoàn thành các khóa học và được chứng kiến những mốc quan trọng của đời nhau trôi qua bình lặng. Được như vậy thì dù làm nghề gì em cũng thấy hạnh phúc. Khoa cũng vậy nên Khoa bỏ việc ở Hà Lan để về đây lập một gia đình. Tất cả là đều có chung một hướng đi là cùng nhau xây dựng một gia đình hạnh phúc.


Em nghĩ dù tụi em có khác quan điểm, có cãi nhau thường xuyên, không hợp tính trong kinh doanh, nhưng nó luôn luôn có thể xí xóa bằng việc anh ấy là một người mới trong đất nước này và trong hình tượng của một người cha. Hãy cho chúng ta cơ hội nhiều hơn để thực tập.

Khi Trinh kể câu chuyện này thì Linh đã hiểu. Đến bây giờ Linh mới hiểu rằng trước đây khi còn trẻ và nói chuyện với nhiều bạn trẻ, họ sẽ có một danh sách liệt kê những yêu cầu: "Tôi muốn một người chồng phải đẹp trai, phải cao, phải tài giỏi, thông minh". Có nhiều thứ lắm. Sau đó họ cưới ai đó, mình thấy: "Ủa, đạt được bao nhiêu điều trong đó?" Mình mới nhận ra không phải những yếu tố đó là lý do để mọi người yêu thương và cưới nhau.


Đúng là cuối cùng, khi cưới là mình đang muốn tạo một sự kết nối, tạo nên một gia đình duy trì mãi mãi. Tới ngày nay, khi chị đã cưới gần 12 năm, con 8 tuổi, thì đã là nhiều năm trôi qua rồi. Sự kết nối đó ngày càng mạnh hơn bởi vì mình có gia đình của mình. Trong 8 năm qua mới thấy được những gì mà Linh mơ ước từ khi còn trẻ là gia đình. Đó cũng là mơ ước của tất cả mọi người. Nhưng trước đó mình chưa hiểu được, tới khi nó đến với mình thì mình mới nhận ra: "À, đây rồi!". Các bạn trẻ khi nghe chị mô tả cuộc sống của mình ngay lúc này thì họ thấy sao mà chán quá.

Bởi vì trong tuần thì đi làm, cuối tuần thì ở nhà chỉ chơi với bé. Bây giờ vào chủ nhật, bé lớn không muốn rời khỏi nhà luôn, nên Linh chỉ nằm ở nhà, đặt hàng mỗi thứ một chút cho bữa ăn sáng, bữa ăn trưa, bữa ăn tối. Quần áo vẫn là đồ ngủ, cả ngày chỉ loanh quanh ở nhà. Đó là sở thích của bé, mọi người cũng chiều theo. Với chị, đó là điều rất thú vị và cũng là điều khiến chị rất hạnh phúc. Có thể nói, ngày Chủ nhật là ngày mà chị thích nhất trong tuần. Nếu mô tả việc đó cho Linh 15 năm trước, chắc mình sẽ xua tay lên và nói "Không, không thể nào". Lúc đó mình đã không tin rằng gia đình có thể mang lại cho mình nhiều sự hạnh phúc như thế.


Khi Trinh chia sẻ điều đó, chị mới thấy "À, hiểu rồi." Bởi vì trước đây, khi mô tả về Khoa và Trinh như vậy thì mình không tin. Mình không hiểu sao hai người có thể thương và cưới nhau được. Nhưng bây giờ, chị thấy là đã cưới thì hoàn toàn có lý do.

Mộng tưởng của cả hai cũng trùng khớp đúng không?

Điều này khiến chị rất lạc quan về hôn nhân. Vì khi mình xem thống kê hiện nay, vài năm trước tỷ lệ ly hôn là 50%, giờ số này đã tăng lên nữa. Khả năng mình ly hôn mang rủi ro rất cao. Khi nói về đầu tư, nếu khả năng thành công chỉ là 50% thôi thì có thể mình sẽ cân nhắc không đầu tư. Nhưng bây giờ, khi mình có một điều gì đó mà nó sẽ thay đổi cuộc sống của mình mãi mãi. Sự thành công chỉ 50% thôi nhưng mình vẫn làm, và mình lại thấy nó đáng bởi vì mình biết lý do vì sao.

Đôi khi em nhìn ba Khoa của Luca ngủ, em suy nghĩ: "Bây giờ sau những cơn cãi nhau và có những bất đồng quan điểm, bỏ nhau có sướng hơn không?" Nhưng nhìn kỹ lại, em thấy cậu bé này đã dành rất nhiều tâm sức để đạt được ước mơ cuối cùng, là hình ảnh cả nhà như thế này. Mình cũng vậy, mình không thể vì vài cơn giận, cái tôi lên cao mà nghĩ: "Ô, không có bạn thì tôi sống rất vui, tôi không cần phải đau khổ, không cần phải cãi nhau, tôi được quyết định mọi thứ trong đời tôi." Mình đã xây dựng một bức tranh vũ trụ rất đồng nhất với những gì mình mong muốn, từ việc trang trí nhà cửa, ăn uống, đi đứng, giờ giấc, chăm sóc ai, mặc đồ gì, ngoại hình ra sao. Mình tự quyết định hết. Nhưng mình đã làm điều đó trước khi kết hôn rất lâu rồi, và nó không mang lại hạnh phúc.

Vậy sự tự do chưa chắc là hạnh phúc. Đôi khi có thể là người đàn ông này, với những quan điểm khiến mình khó chịu, lại là cách vũ trụ gửi đến để rèn dũa những khuyết điểm của mình. Sự bừa bãi, thiếu kỷ luật, những con số mà mình không hiểu rõ, dẫn đến việc mình không biết gì về thuế, về kinh doanh. Anh ấy xuất hiện để rèn mình, và không có chuyện điêu khắc nào mà không đau đớn hết. Nên mình nghĩ rằng mình hiểu được món quà của cuộc sống là anh ấy, chứ không phải món nợ. Sau khi nhìn thấy điều đó, mình sẽ không bao giờ muốn đánh mất một người như vậy, một nửa rất khác mình, để hoàn thiện bản thân.

Em sẵn sàng sửa lại mình một chút, tìm mọi cách để đọc thêm về những thứ mà em tưởng là em biết rồi. Ví dụ như làm sao để bớt nói lại trong hôn nhân, làm sao để hiểu chồng hơn, đặt những câu hỏi gì để chồng cảm thấy hạnh phúc và được tôn trọng.


Em vẫn phải học điều đó mỗi ngày, từ những bài viết rất ngô nghê, những bài viết rất cơ bản. Nhưng em phải rất chăm chú, vì em tin nếu mình nghĩ là mình đã lĩnh hội tốt chuyện đó rồi, mình sẽ không học hỏi nữa. Nhưng chính những điều cơ bản mới thật sự giúp ích. Em phải học mỗi ngày trong chuyện kết nối hôn nhân của em, chứ không thể chủ quan được.

Rất hay, bởi vì có nhiều bạn hỏi là mình có nên tranh cãi nhiều như vậy hay không. Mỗi khi mình tranh cãi, mình cảm giác sẽ có người thắng, người thua. Nhưng Trinh nói đúng, mình nên cởi mở. Mình có thể xem tranh cãi không phải là đấu tranh mà là một buổi học hỏi. Và đúng là khi mình học một điều gì đó mới thì nó sẽ khó, không dễ và nó cũng đau, khiến mình khó chịu. Nhưng mình cứ phải cởi mở tiếp nhận với nó. Đây là một cách nhìn mới khi nói về hôn nhân và tranh cãi. Cũng có thể là mình cần có những thử thách đó để học hỏi thêm.

Nhưng mà tranh cãi ít thôi, chứ gia vị nào thêm nhiều cũng nhức đầu lắm. Em thì có quy tắc khi cãi nhau là để hoàn thiện, tránh lôi ba mẹ hay những điều tổn thương ra mà nói. Không nói về tôn giáo, không nói gì về những điều người kia cảm thấy thiêng liêng. Và không nói về những khuyết điểm không thể cải thiện được ngay trong vòng ngày một, ngày hai.

Đúng rồi, mình tranh cãi không phải để tổn thương nhau. Mình tranh cãi để chia sẻ những lý do vì sao mình có quan điểm này.


Cảm ơn New World Saigon Hotel đã tài trợ địa điểm quay cho chương trình.

Cảm ơn New World Saigon Hotel đã tài trợ địa điểm quay cho chương trình.

Xem CÁC BLOG CỦA TẬP 06

Xem CÁC BLOG CỦA TẬP 06


ĐỌC THÊM

Về các khách mời khác trong chương trình tại đây
Sẽ Không Tìm Được Những Điểm Tốt Đẹp Nếu Không Có Biến Cố Xảy Ra
Điều Gì Sẽ Là Nền Tảng Gắn Kết Khi Bạn Yêu Một Người Hoàn Toàn Khác Biệt Với Mình?
Liệu Có Một Thời Điểm Đúng Cho Quyết Định Kết Hôn Và Sinh Con Không?