Có những điều chỉ khi trải qua, ta mới hiểu được hết ý nghĩa của nó.


Khi mọi thứ suôn sẻ, ta dễ lướt qua cuộc sống mà không dừng lại để tự hỏi điều gì mới thực sự quan trọng. Nhưng chính những khoảnh khắc khó khăn, những lần chông chênh tưởng như không lối thoát, lại mở ra những cánh cửa mới - cánh cửa của sự trưởng thành, sự kết nối, và của một nhận thức sâu sắc hơn về bản thân.


Nếu không có những thử thách ấy, liệu ta có đủ dũng khí để thay đổi, để nhìn thấy giá trị của những điều tưởng chừng bình dị? Có lẽ, những gì ta đang tìm kiếm vẫn luôn ở đó, chỉ chờ ta đủ trải nghiệm để nhìn thấy mà thôi. Giống như Liêu Hà Trinh đã nói: “Khi mình chuẩn bị mất một điều gì đó, mình mới thấy không có thứ gì quý hơn điều đó.”

Xem đầy đủ tập 06


Câu hỏi số 18: Vậy lúc đó hai người yêu nhau và muốn kết hôn thì có nghĩ tới việc mình nên thảo luận về cách dùng tiền, về số lượng con mình muốn, hay về tôn giáo không? Có thảo luận những chủ đề lớn đó không?

Trong quá trình em thị phạm trước gia đình, em đã thấy được rồi. Mình sẽ không nói điều đó ra, nhưng mình sẽ ngầm hiểu. Ví dụ như gia đình anh ấy đông người, có anh em, theo Phật giáo, có niềm tin vào đạo Phật giống mình. Mẹ anh ấy khá thoải mái, chỉ cần biết hiếu thuận và ngoan ngoãn thôi. Gia đình cũng dễ dàng trong việc sinh hoạt, con dâu không cần phải làm quá nhiều, nhưng họ biết tận hưởng cái không khí vui vẻ với nhà chồng và cũng phải là người khá là độc lập về tài chính.


Rồi em nhìn ra những cái gạch đầu dòng đó, em sẽ ngầm hiểu là checklist của mình đã đáp ứng được những điều này. Nghĩa là mình vẫn sẽ có danh sách, nhưng không nhất thiết phải nói thẳng ra.

Chắc phải có những điều như vậy, nhưng mà hiểu ngầm thôi. Trong những cuộc trò chuyện thoải mái, mình có thể hỏi như: "Anh muốn có em bé không?" Thì anh Khoa sẽ nói: "Ồ, ước mơ của anh là có con trước 30 tuổi, để sau này khi nó 20, anh vẫn còn đi bar được với nó." Vậy là mình ngầm hiểu, à, anh ấy vừa khớp với mình, vì mình cũng muốn có em bé sớm. Mình cũng đã lớn rồi, vậy là hợp với nhau rồi. Sau đó sẽ hỏi tiếp: "Anh có ngại sống ở Việt Nam không, hay là anh muốn em đến Hà Lan thử?" Thử mà lúc đó anh ấy nói ở Hà Lan, chắc em chia tay ngay, bởi vì em đâu biết qua bên đó em sẽ làm gì. Em thấy cuộc đời của em phát triển tốt ở Việt Nam, nên em thích ở đây hơn và muốn gắn kết ở đây. Anh Khoa nói, "Anh muốn về Việt Nam sống cùng mẹ và ở lâu dài ở đó." Vậy là mình qua vòng.

Chắc phải có những điều như vậy, nhưng mà hiểu ngầm thôi. Trong những cuộc trò chuyện thoải mái, mình có thể hỏi như: "Anh muốn có em bé không?" Thì anh Khoa sẽ nói: "Ồ, ước mơ của anh là có con trước 30 tuổi, để sau này khi nó 20, anh vẫn còn đi bar được với nó." Vậy là mình ngầm hiểu, à, anh ấy vừa khớp với mình, vì mình cũng muốn có em bé sớm. Mình cũng đã lớn rồi, vậy là hợp với nhau rồi. Sau đó sẽ hỏi tiếp: "Anh có ngại sống ở Việt Nam không, hay là anh muốn em đến Hà Lan thử?" Thử mà lúc đó anh ấy nói ở Hà Lan, chắc em chia tay ngay, bởi vì em đâu biết qua bên đó em sẽ làm gì. Em thấy cuộc đời của em phát triển tốt ở Việt Nam, nên em thích ở đây hơn và muốn gắn kết ở đây. Anh Khoa nói, "Anh muốn về Việt Nam sống cùng mẹ và ở lâu dài ở đó." Vậy là mình qua vòng.


Có nghĩa là trong những cuộc trò chuyện, mình sẽ có những thỏa thuận ngầm mà không cần phải viết ra giấy. Em nghĩ nếu viết hợp đồng thì đôi khi mình còn hủy hợp đồng, đền cọc được thì nó cũng không có ý nghĩa gì. Không lẽ mình lôi nhau ra tòa để nói: "Em và anh đã thỏa thuận thế này sao anh không làm?" Chuyện đó không đúng. Nên chỉ cần ngầm thỏa thuận thôi, và em thấy nên có những thỏa thuận đó qua các cuộc giao tiếp thường xuyên. Mình không chỉ nói những chuyện bề ngoài như: "Hôm nay trời đẹp quá anh ha," hay "Anh mặc đồ đẹp lắm, anh quả thật là một người tốt bụng."

Mình không đi sâu vào những điều sau này sẽ gây mâu thuẫn. Mình phải tiên liệu trước, cái gì sẽ gây mâu thuẫn cho cả hai? Có phải vấn đề tôn giáo không? Có phải vấn đề trong phong cách nuôi dạy con không? Bao nhiêu con là đủ? Mình có phải ở nhà làm việc nhà và thường xuyên trở thành trụ cột hậu phương không? Hay mình có được đi làm lại không? Anh nghĩ gì về một người phụ nữ độc lập tài chính mà lại lấn lướt chồng? Anh nghĩ gì về một người phải nuôi ba mẹ bên cạnh, thường xuyên chu cấp cho ba mẹ, điều đó có làm phiền anh không?


Tất cả những điều mà Trinh nghĩ rằng sẽ gây ảnh hưởng tới mối quan hệ vợ chồng, nếu không thỏa thuận tốt, Trinh sẽ lần lượt nói qua trong những cuộc trò chuyện vui vẻ để hiểu quan điểm của người ta. Nếu quan điểm trái với mình thì em sẽ không cố gắng sửa nó.

Chị thấy lý thuyết của Trinh và chị khá giống nhau. Mình cần phải hiểu biết trước. Có thể là vì nền tảng của chị là kinh doanh, nên khi vào phòng họp, mình ngồi xuống phải có danh sách, có deal, có lịch trình cho hôm nay. Mình sẽ nói về những chủ đề gì. Dù mình đã để ý những thông tin tương tự như của Trinh, nhưng chị vẫn có một buổi ngồi xuống với chồng để xác nhận những điều đó. Không cần ký, nhưng ít nhất phải xác nhận. Ví dụ như về tôn giáo, mình sẽ dạy con theo tôn giáo nào, hay những vấn đề quan trọng khác. Mình cũng có danh sách và xác nhận qua những năm trước có đúng hay không?


Câu hỏi số 19: Còn một điều nữa mà chị tò mò, khi trò chuyện thì Khoa nói tiếng Anh hay tiếng Việt với Trinh?

Khoa sẽ nói tiếng Việt. Tiếng Việt của anh ấy tầm khoảng 60-70%.

Câu hỏi số 20: Có tương tự như chị không?

Tương tự như chị nhưng tốt hơn chị một chút về phần nói. Về phần viết thì rất dở, viết sai chính tả liên tục, nhưng không sao hết, em thấy dễ thương và giao tiếp hiểu.

Câu hỏi số 21: Vậy trong những buổi nói chuyện vui vẻ, mình sẽ thảo luận như vậy. Nhưng khi không đồng ý, hình như Khoa có cách giao tiếp với Trinh để mình hiểu rõ hơn đúng không?

Em cảm thấy may mắn vì gặp được một người giống chị Linh luôn, là họ luôn có checklist. Vì em làm việc không có checklist thì rất phiền toái, đi vòng vòng mãi mà không vào trọng tâm. Còn anh Khoa thì hôm nay sẽ có ba luận điểm chính. Một, chúng ta sẽ nói về chuyện bếp núc. Hai, nói về chi tiêu. Ba, nói về tiền điện. Cuối cùng, tổng kết lại: "Anh đưa ra những giải pháp này, em có xác nhận không? Ok rồi, không bàn nữa, hết chuyện này. Buổi họp tiếp theo sẽ diễn ra vào thứ bảy." Em cảm thấy cái show này rất là lạ, buổi họp gia đình mà giống như họp công ty vậy.


Có những lúc mình rất khác nhau, nhưng nhờ gặp gỡ chị Linh, anh Khoa, hay những người bạn tương tự, em mới thấy thế giới chia làm hai nửa rất thú vị. Không chỉ là lý trí hay cảm xúc, mà còn là những người có kế hoạch và những người chưa hiểu về kế hoạch. Cả hai người họ đều có một hướng đi chung là xây dựng cuộc sống tốt đẹp hơn. Nếu đứng ở góc nhìn của nhau, em thì đứng góc nhìn cảm xúc, con người, dòng chảy năng lượng là quan trọng. Còn anh Khoa thì không, anh ấy phải bám đúng kế hoạch, tiên liệu trước mọi thứ.

Câu hỏi số 22: Mình đồng ý với những gạch đầu dòng đó sao? Mình có cảm thấy bị ràng buộc hay bị ép buộc vào khung không?

Ban đầu là vậy, nhưng dần dần em lại "ghiền" điều đó. Đúng là phải làm việc có kế hoạch chứ. Làm sao mà mình có thể vào buổi họp công ty mà ai muốn nói gì thì nói, ba bốn tiếng mà không vào trọng tâm. Rồi cuối cùng, mình có đi được hết các luận điểm và mục tiêu chưa?


Anh Khoa làm chuyện đó siêu tốt. Ví dụ như chỉ trong vòng 30 phút, anh có thể lướt qua tất cả hạng mục. Anh Khoa làm việc với số liệu rất tốt. Em thầm biết ơn vì gặp được những người khiến mình khó chịu trước, tại sao lại khuôn khổ vậy, cái gì cũng phải nói chuyện hợp đồng, kế hoạch? Nhưng những đối tượng cảm xúc như tụi em dẫn đến việc đi quá xa. Đôi khi chỉ mua một ly trà sữa mỗi ngày để uống thôi mà một năm thất thoát mấy trăm triệu mà không biết. Uống quá nhiều trà sữa, hỏi lại tại sao mất mấy trăm triệu một năm mà không hiểu: "Tôi là ai, đây là đâu, không biết gì hết."


Nhưng mà anh Khoa sẽ chỉ ra từng lỗ hổng rất chi tiết trong gia đình. Sự khắt khe, sự khó khăn đó đã làm em nhận ra được là em có quá nhiều lỗ hổng về dòng tiền, về tài chính, về kế hoạch, về kỷ luật. Chỉ có chồng em mới là người đủ thẳng thắn, và miệng cũng đủ hỗn để chỉ ra mình sai ở chỗ nào. Chứ thường người ta sẽ nói: "Chị thật là tuyệt vời, điều gì chị nói cũng hay hết, chị không có khuyết điểm gì cả", thì mình không biết mình sai ở chỗ nào hết.

Có một lý thuyết nói rằng khi bạn gặp một người mà giống bạn 100% thì bạn sẽ rất ghét người đó. Bởi vì bản thân mình biết mình đang ở đâu trong một nhóm. Ví dụ, Linh đã đi học một khóa gọi là "Small Group Processes" – là quy trình trong một nhóm nhỏ.


Ví dụ như Trinh và Linh là hai người hoàn toàn khác nhau, trong cuộc trò chuyện này, biết rằng công việc và lịch sử của mình khác nhau. Vì vậy mình cảm thấy rất vui bởi vì Linh biết mình tự hào về những gì và Trinh đang tự hào về những gì. Hai người không bị đụng chạm với nhau. Nghĩa là Linh thấy ổn khi biết Trinh là người MC, người dẫn dắt, người có thể tỏa sáng. Còn với Linh, Linh thấy rất tốt khi mình là người hướng nội, ngồi trên máy tính, tính toán và lên chiến lược. Vì vậy, hai người có thể chơi rất thân bởi vì không chạm vào những điểm quan trọng của bản thân.


Trinh và Khoa cũng tương tự như vậy, hai người có thể là chính mình, bởi vì không cảm thấy người kia đang đánh giá hay cạnh tranh với mình. Trinh là Trinh, và Khoa là Khoa. Hai người rất khác nhau nhưng cũng có những nền tảng để kết nối với nhau. Tuy nhiên, tổng quát trong cuộc sống thì không có gì để đụng chạm với nhau.

Thú vị quá! Bây giờ em mới nhận ra điều đó. Hèn gì em mới thấy em không thể nào quen một người cũng nói nhiều giống mình được. Bởi vì về nhà chắc em đau đầu lắm!

Hai người cùng nói một lúc thì không được đúng không? Nếu hai người chỉ ngồi đó để nghe thôi thì căn phòng sẽ rất buồn.

Chưa kể là em về nhà nói em muốn làm một chương trình podcast, dự trù tinh thần sẽ như vậy. Em mơ ước có một căn phòng ở New World Sài Gòn. Người kia sẽ nói: "Ừ, tuyệt vời! Chúng ta cùng nhau làm một cái podcast, bắt đầu làm đi em nhỉ?" Nhưng mà không có kế hoạch gì cả, chỉ động viên cảm hứng thôi, nhưng không có gì cụ thể.


Còn anh Khoa thì khác. Anh sẽ nói: "Được rồi, podcast đó em dự định mời bao nhiêu khách mời? Ngân sách của em như thế nào? Đội sản xuất tốn bao nhiêu tiền? Lịch trình ra sao? Chi phí phát sinh cho chuyện ăn uống là bao nhiêu? Di chuyển là gì? Em phát sóng xong rồi phát trên kênh nào? Nguồn thu của em là gì? Mục đích của em làm podcast này là gì?"


Rồi em sẽ nói: "Đau đầu quá, anh nói gì nhiều quá. Anh làm cho em bị tụt hứng, em không còn muốn làm việc nữa."

Mình chỉ làm vì đam mê thôi anh. Mình làm vì cảm hứng, tại sao mình phải suy nghĩ nhiều như vậy? Không, em đam mê mà không đi đường dài thì nó sẽ phí thời gian. Em làm vậy một ngày em bỏ phí một tiếng bao nhiêu tiền em biết không? Và em đang phí bao nhiêu tiền em biết không? Anh là một người sống với quá nhiều con số. Anh thực dụng quá, anh không hiểu được em.


Đó là những cuộc cãi nhau xảy ra thường xuyên.

Nhưng thực ra khi Trinh mô tả bản thân mình như vậy thì Linh chỉ tin một phần thôi. Bởi vì trong cuộc trò chuyện này Linh thấy là dù mình không có thể hiện những kế hoạch hay những bản vẽ nhưng trong đầu mình biết chính xác những gì mình muốn và mình có một kế hoạch nhất định. Mình đã thực hiện ngay theo hợp đồng của mình đúng không? Mình muốn sinh con thì tức là mình phải kết hôn. Mình phải tìm một người có những suy nghĩ giống mình để mình đạt được từng mục tiêu. Có thể mình chưa viết xuống giấy nhưng trong đầu mình đã có hết rồi.


Câu hỏi số 23: Đối với Trinh thì cảm giác khi mình đã đạt được tất cả những gì mình đã đề ra trong kế hoạch sẽ như thế nào? Mình đã gặp những trường hợp mà mình không đạt được chưa? Và nó đã khiến mình thành như thế nào? Làm thế nào để mình vượt qua nó?

Câu hỏi này cũng rất hay! Thứ nhất là trong thời gian đại dịch. Em chưa bao giờ nghĩ là mình sẽ có hai năm không đi máy bay, không ra khỏi chung cư của mình, và chỉ được mua thực phẩm online. Thậm chí không được gặp bạn bè. Và nếu lỡ xảy ra chuyện gì phải đi bệnh viện thì rất e ngại. Đó là một cuộc cách ly thật sự với toàn thế giới, và mình phải tự trang trải cuộc sống với số tiền để dành của mình vì 2 năm không được đi làm, hoặc làm rất ít.


Đó là một biến cố và trong khoảnh khắc đó em nhận ra rằng việc mình từng rất tự hào là mình có thể đi làm show này, show kia, giao tiếp, bay tới bay lui mà không cần kinh doanh, vẫn có thể nuôi thân được bằng việc làm thuê cho chính mình. Nhưng hai năm dịch, nếu không ai thuê mình làm show thì lấy tiền ở đâu để trang trải tiền điện, tiền nước, tiền nhà? Và chính lúc đó, anh Khoa xuất hiện như một vị thần. Anh nói: "Ồ, anh làm kiểm toán, anh vẫn sống rất ổn trong mùa này. Để anh gửi ít tiền cho em xài nhé." Em cảm thấy, anh ấy đúng là một vị thần đã xuất hiện trong mùa dịch này, hỗ trợ mình rất thực tế bằng vật chất.

Có thể nếu hai người gặp nhau ở giai đoạn khác, thì lúc đó Trinh có thể quá bận không có thời gian để đi cafe với bạn ấy, cũng không có đủ kiên nhẫn để chấp nhận những sự khác biệt giữa hai người.

Đúng rồi ạ! Chính xác là em sẽ không tìm được những điểm tốt đẹp nếu không có biến cố xảy ra. Đại dịch chỉ là một khoảng cách hai năm không gặp nhau, để xem thực sự hai người có muốn giữ cam kết hay không, có thực sự hỗ trợ nhau với những hệ giá trị khác biệt đó hay không. Bạn có thực sự rơi vào khó khăn để người kia đưa tay giúp đỡ không? Giai đoạn đó, em thật sự khó khăn bởi vì bị ngắt nguồn thu nhập chính. Em vẫn có thu nhập, nhưng quá ít để tiếp tục phát triển sự nghiệp. Nhưng anh Khoa lại có thu nhập tốt khi làm kiểm toán.


Ngược lại, khi anh Khoa bước ra khỏi giai đoạn an toàn ở Hà Lan để về đây, bắt đầu từ con số không và tìm việc ở Việt Nam thì đó là giai đoạn khó khăn của anh. Lúc đó, em phải trỗi dậy nhân cách hỗ trợ, để giúp anh Khoa cứng cáp hơn ở Việt Nam, rồi cả hai sẽ cùng nhau phát triển tốt hơn. Em nhận ra rằng phải có biến cố, phải có những chuyện không như ý xảy ra. Ví dụ, tụi em kết hôn xong chưa kịp vui mừng vì chuẩn bị sinh con, thì 10 ngày sau đứa trẻ bị viêm phổi do nhiễm RSV – một trong những căn bệnh dễ gây tử vong ở bé sơ sinh dưới một tuổi. Điều đó làm anh Khoa hoang mang, và bản thân em cũng rất căng thẳng. Bây giờ, cái nôi đã mua rồi, nhà cửa đã chuẩn bị sẵn sàng, tâm thế là gia đình ba người. Nhưng nếu đứa trẻ không qua được, thì gia đình mình xử lý sao đây, làm thế nào với lỗ hổng trong trái tim mình đây?

Mình phải làm gì đây? Chuyện này mình chưa tính đến. Mình chỉ dự định là sinh con, nuôi con lớn lên, dự đám cưới của nó, rồi già đi. Nhưng nếu mình không có nó trong năm đầu tiên, mình chỉ thấy mặt nó được 10 ngày rồi nó mất thì sao? Điều này khiến em choáng váng, nhận ra rằng cuộc đời này không phải lúc nào cũng như bạn tính. Người tính không bằng trời tính. Trời cho bạn ngày nào hạnh phúc với người nào đó là do trời tính. Bạn không thể quyết định được rằng bạn sẽ sống với họ bao lâu, từ những người bạn thân yêu nhất, chồng bạn, cha mẹ ruột của bạn, anh em bạn, những người thân thương nhất, và đứa con này là điều bạn trân quý nhất. Trời có thể lấy nó đi bất cứ lúc nào, và bạn phải xử lý với cuộc đời của mình trong phần đời còn lại.

Giai đoạn đó, em rất hoang mang. Em nói: "Ủa, những gì mình tính thật ra cũng chỉ là mình tính thôi. Bây giờ mình phải làm sao với kế hoạch này?" Mình chỉ có thể quay trở lại bên trong. Lúc đó, may mà mẹ chồng em nói: "Nếu như con tiếp tục trong tình trạng hoang mang như vậy, con sẽ mất sữa luôn." Bà rất lý trí, bà phân tích: "Con mất sữa thì bé sẽ không có kháng sinh và không có miễn dịch tốt, bởi chỉ có sữa của con mới là nguồn thức ăn sữa non tốt nhất trong giai đoạn này, mà không có loại sữa công thức nào thay thế được. Vậy con có làm được chuyện này không?"


Mình mới nhận ra rằng phải ngừng khóc, phải bình tĩnh, phải ăn uống và giữ tâm trạng tốt nhất có thể, dù bé đang nằm trong phòng hồi sức. Nó không có mẹ bên cạnh, và bé bị cắm rất nhiều ống. Với một thân thể nhỏ xíu như vậy, bé khóc gào lên mà không có ba mẹ bên cạnh. Mình phải về nhà, gội đầu, nằm xem phim để sữa về. Sau đó phải đảm bảo đủ 60 ml một bịch sữa, mỗi ngày phải có 10 bịch để chuyển lên bệnh viện. Cứ một ngày một lần, mình chỉ được thấy bé một tiếng. Mình phải tin tưởng các điều dưỡng và y tá đang thay mình chăm sóc cho bé. Mình không phải là người duy nhất có thể chăm sóc cho con, mình chỉ có thể cung cấp sữa thôi.

Em nhận ra rằng khi mình chuẩn bị mất một điều gì đó, mình mới thấy không có thứ gì quý hơn điều đó. Mọi thứ như công việc, hợp đồng, quảng cáo hay những thứ liên quan đến ngoại hình của em, vết mổ của em còn chưa hoàn thiện, thật ra không thành vấn đề.


Đó là một biến cố mà em nhận ra quan trọng là không quan trọng. Thật ra, rạn bụng, mỡ, size XL hay là một người chồng không quan tâm, hay là sự nghiệp đang đi lùi, tất cả những điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả. Vì tôi đang tập trung hết tất cả những thứ ý nghĩa nhất cuộc đời mình cho sinh linh này rồi. Có gì ý nghĩa hơn điều thứ này cơ chứ? Nên nếu mình đã chọn là một mẹ bỉm sữa trong một hai năm đầu rồi, thì mình và sinh linh bé nhỏ này là điều quan trọng nhất. Mình giảm bớt sự quan trọng đối với những cái ánh nhìn phán xét và những câu chuyện áp lực từ bên ngoài, để tập trung đúng cho nghĩa vụ thật sự thiêng liêng của mình. Như vậy là quá đủ rồi.

Đúng là khi mình gặp biến cố mình mới biết những thứ thật sự quan trọng trong cuộc sống của mình. Mình quay trở lại với chủ đề, khi làm mẹ bỉm sữa lần đầu tiên thì Linh đã rất khẩn trương, tất cả mọi thứ đều làm mình cảm thấy hồi hộp.


Chị nhớ là lần đầu tiên bé của chị bị sốt, thì lúc ấy mình đã đi tiệm thuốc để mua tất cả những chiếc nhiệt kế để về đo. Chị nhớ là có chiếc áp vào trán để mình đo, còn có chiếc đo bằng cách để vào lỗ tai, hoặc để vào nách. Mỗi cách đo lại cho ra một cái nhiệt số khác nhau. Tất cả đều cho ra chỉ số cao mà mình cũng không biết có nên đi bác sĩ hay không.

Bởi vì chị cũng là người không muốn cho bé uống thuốc quá sớm. Lúc đó bé chắc cũng một tuổi mấy nên chị cảm thấy là hơi sớm để bé uống thuốc. Không muốn đi bác sĩ để bé phải uống kháng sinh. Quá nhiều thứ để phân vân, quá nhiều suy nghĩ trong đầu. Nghiên cứu bác sĩ trên Google thì có quá nhiều quan điểm trên mạng. Lúc đó mình mới đưa tất cả thông tin đến phòng khám, khi bác sĩ thấy như vậy thì ông ấy cũng cố gắng đồng cảm nhưng cũng hơi cười.


Câu hỏi số 24: Ông ấy nói không sao cũng không nhìn tới những thứ mà chị đã đem theo. Lúc đó mình mới cảm thấy đúng là người làm mẹ lần đầu tiên cũng hơi khẩn trương quá và thực sự hơi ngốc nghếch vì không biết gì cả. Đối với Trinh, bé bị bệnh khi mới 10 ngày tuổi thực sự rất là khẩn trương phải không? Bởi vì bé của chị mới 1 năm, nhưng đây là 10 ngày thôi. Làm thế nào để mình biết là bé đang không ổn? Vì chị nhớ giai đoạn 10 ngày thì bé chỉ bú, tiểu, ngủ.


Bởi vì bé chỉ luôn ngủ, tần suất bú giảm và bé tím tái. Bởi vì em đã đưa bé đi bệnh viện cách đó mấy ngày rồi, nhưng mà bệnh viện chẩn đoán là bị cảm thôi. Em sẽ nằm kế bên bé để chờ con đỡ sụt sịt, chảy nước mũi. Nhưng mà em thấy buổi sáng hôm đó, bé bú ít, còn khóc và tím tái nữa. Em thấy nhìn dấu hiệu tím môi nghĩa là thiếu oxy trầm trọng rồi, nên em đưa đi cấp cứu luôn.


Bác sĩ nói giai đoạn đó là đúng, bởi vì oxy đã tụt xuống còn 80, mà mình bình thường là 100. SP2 100 thì mới là ổn, 90 mấy cũng ok, nhưng mà có lúc bé Luca tụt xuống 77. Nghĩa là thở rất khó khăn, phải cần có sự hỗ trợ của oxy để hô hấp bằng mũi. Nhưng mà trong đêm đó và khoảng một hai đêm sau, tình trạng lại chuyển biến tệ hơn. Mình còn phải chờ khả năng đáp ứng kháng sinh nữa, nên phải chuyển xuống phòng hồi sức cấp cứu. Đó là thời gian mà em nghĩ bây giờ mình nói chuyện rất bình thản, nhưng giai đoạn đó thật sự rất khủng khiếp.

Với em thì may mắn là nó đã qua, và em không bao giờ muốn hình ảnh đó lặp lại một lần nữa. Không tưởng tượng được.


Ước gì người đó là mình thì dễ hơn, mình có thể chịu đựng được, nhưng mà một đứa trẻ thì rất khó. Bởi vì phổi em bé như một cọng chỉ vậy, mà bệnh này là có đờm dính trong đó nên bé không thở được. Bé cũng không biết phải nói thế nào là "mẹ ơi, con khó thở" hay là "con đói", hay là "con bị đau", mà chỉ có thể nhờ sự quan sát từ người lớn thôi.

Câu hỏi số 25: Bây giờ mình đã vượt qua được thử thách đó. Vậy thì Trinh nghĩ thế nào về kế hoạch tương lai? Mình có muốn bé thứ hai, thứ ba, thứ tư không? Và kế hoạch là như thế nào?

Em thích em bé nên em đang chờ. Em đặt tên sẵn cho con luôn rồi đó. Định có thêm một đứa thôi, em mơ có đứa con gái tên là Mica.

Hai bé Luca và Mica.

Con trai thì chắc sẽ mệt lắm vì em thấy Luca nghịch lắm. Nhưng hai đứa con trai cũng được, không sao cả. Em muốn xem vũ trụ gửi cho em tín hiệu gì.

Vậy chị chúc Trinh thật nhiều may mắn và thành công trong tương lai.

Cảm ơn chị đã tạo cơ hội cho em đến đây. Bởi vì bố mẹ đi làm thì toàn là nói chuyện tiền bạc, con số, công việc thôi. Nhưng mà khi đến đây, em lại thấy rất là thoải mái. Cảm ơn chị Linh rất nhiều.


Cảm ơn New World Saigon Hotel đã tài trợ địa điểm quay cho chương trình.

Cảm ơn New World Saigon Hotel đã tài trợ địa điểm quay cho chương trình.

Xem CÁC BLOG CỦA TẬP 06

Xem CÁC BLOG CỦA TẬP 06


ĐỌC THÊM

Về các khách mời khác trong chương trình tại đây
Sẽ Không Tìm Được Những Điểm Tốt Đẹp Nếu Không Có Biến Cố Xảy Ra
Điều Gì Sẽ Là Nền Tảng Gắn Kết Khi Bạn Yêu Một Người Hoàn Toàn Khác Biệt Với Mình?
Liệu Có Một Thời Điểm Đúng Cho Quyết Định Kết Hôn Và Sinh Con Không?